“Gì cơ? Cháu sẽ giết cha cháu ư?”
“Đúng vậy. Cháu đã bắt đầu rồi. Không phải giết ông ấy có nghĩa là chộp lấy khẩu súng lục của Buck Jones và bắn bùm! Không cần phải thế. Ông có thể giết một người nào đó trong trái tim ông. Không yêu thương người đó nữa. Và thế là một ngày nào đó người đó sẽ chết.”
(trích Cây cam ngọt của tôi)

Cảm xúc của mình cứ lẫn lộn tới lui sau khi đọc xong cuốn truyện với những lời tự sự ngô nghê và mộc mạc của Zezé.
Ấm áp có, nhẹ nhàng có, phẫn nộ có, thương cảm có…
Mình cũng từng giết người, chẳng phải một, mà vài ba người, trong tim.
Khi bạn giết ai đó, một cái gì trong bạn cũng sẽ chết đi.
Một cái gì đó bạn chẳng thể nào gọi tên.
Nó phải chết đi, để mang theo cả những yêu thương bự chảng mà bạn đã cất riêng cho họ.
Và hi vọng rằng, những đau đớn và tổn thương cũng phần nào dịu xuống và vơi đi dù bạn chắc mẩm đấy là không thể.
Chúng ta hay nghĩ bạo hành trẻ em là sự hành hạ trên thân thể, trên xác thịt, nhưng trước hết, chính các con chữ và từ ngữ mới là những vết dao cắt đầu tiên.
Mình thổn thức nhiều bởi lẽ truyện đã gợi nhắc lại những cảnh tượng mình từng chứng kiến khi nhỏ, hồi lúc mình còn sống chung nhà với nội. Ở khu mình, những lời chửi bới, la mắng thậm tệ được xem là một điều bình thường, như chuyện một ngày có hai mươi tư giờ và mặt trời thì mọc ở đằng Đông vậy.
Mình hiểu rất rõ tất cả những lời nói ấy có sức ảnh hưởng mạnh mẽ đến mức nào trong việc định hình nhân cách một đứa trẻ.
Có lẽ phải mất rất lâu rất lâu sau chúng mới có thể tìm được cách cởi trói cho chính mình và được sống một cuộc đời theo mong muốn thực sự của chúng.
Ba năm, năm năm, mười năm, hoặc cả đời…
Anyway, Cây cam ngọt của tôi là một tác phẩm rất hay về nỗi đau và tình yêu thương mà các bạn có thể tìm đọc trong khoảng thời gian giãn cách này nghen.
Stay safe and tươi xanh,